Viết bởi Administrator2 Thứ hai, 04 Tháng 8 2014 09:14
Mới đó mà một năm lại trôi qua. Mùa "Đại Lễ Vu Lan". Cũng là mùa báo hiếu của con cái nhớ đến công lao sinh thành của bậc làm cha, làm mẹ.
Tôi không may mắn với một số người không còn cha mẹ trên đời, nên mỗi lần nhìn những cơn mưa tầm tã của trời tháng bảy trong tôi dâng ngập nỗi nhớ thương về song thân đã ra đi từ ngày ấy...
Cách đây vài tháng, đang bề bộn với những bài viết và một số công việc nằm ngỗn ngang trên bàn phải làm gấp để kịp cuối tháng cho xong. Tôi nhận được điện thoại từ một người anh kết nghĩa rất thân! báo cho tôi biết sắp có chương trình mổ mắt từ thiện, biết ai có nhu cầu thì liên hệ anh ấy cho số điện thoại hẹn địa điểm và thời gian đến đó để được mổ.
Tôi cám ơn anh thật nhiều về sự quan tâm ấy, tiếc thay xóm tôi là xóm lao động nghèo, vừa rồi có bà Hai với ông Sáu vừa mổ mắt với chế độ bảo hiểm nên cũng giảm phần nào chi phí. Vừa nghe xong tin ấy tôi chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh đứng nép sát vào cánh cửa khóc mà quên khóa cửa, lúc ấy bạn tôi đẩy cửa vào thấy mắt tôi đỏ hoe nên hỏi "Chị khóc à? Tôi đưa tay lên chà chà vào dưới má rồi trả lời. Tự nhiên chị thấy nhớ má chị kinh khủng". Và kể lại câu chuyện của má không thấy đường và cuộc điện thoại của người anh kết nghĩa vừa gọi lại, bảo tìm những người thuộc diện khó khăn để họ được mổ mắt miễn phí.
Ưóc gì má tôi còn sống thì đây là cơ hội của má tôi. Năm ấy tôi và các anh chị còn đi học, ba tôi làm nghề gõ đầu trẻ để nuôi cả gia đình, má tôi lo việc nội trợ cho ba và anh chị em tôi. Má tôi người khỏe mạnh, hồng hào, chỉ có một điều không hiểu vì sao mà cứ khoảng tầm khi gà vào chuồng thì mắt má không nhìn thấy nữa. Đi từ dưới bếp lên nhà trên má tôi cứ phải chìa tay ra phía trước đưa qua, đưa lại để tìm lối đi không bị vướng. Mọi người chung quanh và ngoại của tôi bảo má bị bệnh "Quáng gà". Lúc ấy đời sống còn thiếu thốn, khó khăn. Khoa học không hiện đại như bây giờ. Tôi thấy ba mỗi tháng lĩnh lương về mua cho má hộp dầu cá và bảo "Bà uống đi cho mắt sáng và khỏe, nhìn thấy cảnh bà như vậy tôi thương quá". Đó là món quà rất quý mà má tôi nhận được từ ba mỗi tháng. Ước mơ của ba và mấy anh em tôi mong cho má tìm thấy ánh sáng ban ngày cũng như đêm. Mỗi tối nằm cạnh má, má thường tâm sự với tôi, má ước gì những viên dầu cá của ba con mua cho má là viên thần dược để mắt má sẽ nhìn thấy ánh sáng của mỗi lúc chiều về. Tôi an ủi má và bảo "Má yên tâm đi, ngày gần đây má sẽ thấy ba và mấy anh em con sau mỗi buổi tối chứ không phải buổi chiều". Má tôi cười gượng gạo và hình như má hiểu rằng mãi mãi má không tìm thấy ánh sáng.
Sau khi nhận được tin từ người anh kết nghĩa và cũng là "Bạn đồng nghiệp ấy". Tôi thấy một sự tiếc nuối đến tận cùng! Phải chi má tôi còn sống thì cơ hội của hôm nay sẽ là niềm hạnh phúc lớn lao với má. Đằng này má tôi đã ra đi và mãi mãi nơi vùng đất lạnh ấy má tôi mang theo một bóng tối bao trùm mỗi khi màn đêm buông xuống. Má ơi! Khi viết đến đây nước mắt con bắt dầu rơi! Trong gió, trong mây hoặc trong những chiều về và đêm đến má hãy nương theo gió, theo sương để hiểu giùm con đang mãi nhớ về má trong "Mùa báo hiếu" năm nay.
Giờ đây anh chị tôi đã trưởng thành mỗi người ai cũng có gia đình và hạnh phúc riêng, muốn mang lại ánh sáng cho má để má không phải đối diện với bóng đêm ấy nữa thì thật sự má đã đi thật xa rồi! Sự tiếc nuối nào không để lại niềm đau. Nỗi nhớ thương má quay quắt đến với tôi từng ngày chứ không riêng gì tháng bảy. Mãi mãi trong tôi cứ nghĩ "Ước gì má tôi còn sống". Như vậy đấy! có biết bao con người đang tồn tại ở trên đời cứ phải đối xử tệ bạc với cha mẹ. Thậm chí cứ chăm chăm vào tài sản của cha mẹ tranh giành, đến khi cha mẹ già yếu thì lại đùn đẩy cho nhau. Nếu ta hiếu đạo với mẹ cha, thì đời ta sau này con cái đối xử tốt bằng ngược lại ta phải nhận hậu quả phủ phàng từ chính con cái của chúng ta.
Nơi vùng đất thật xa ấy, tôi tin tưởng má tôi sẽ tìm thấy một ánh sáng diệu kỳ. Đó là tình yêu thương của con luôn dành cho má.
Tôi xin thay mặt cho tất cả những người con hiếu đạo với mẹ cha chẳng may đã mãn phần nhắn nhủ đôi lời: Hãy chăm sóc cha mẹ mỗi khi còn khỏe mạnh, món ngon vật lạ mang cho cha mẹ dùng. Đừng để một ngày nào cha mẹ khuất rồi cúng bái linh đình, nhà cửa xe hơi, vàng mã bỏ ra hằng bạc triệu mua về đem đốt càng hoang phí thêm thôi. Gọi là bỏ tiền thật mà mua tiền giả. Hãy sử dụng đồng tiền thật đúng nghĩa "Đó là săn sóc miếng ăn, giấc ngủ nếu có điều kiện cho cha mẹ du lịch".
Mãi là những mùa Vu Lan luôn nhớ về mẹ.
KIM HOA (03/08/2014)
Mẹ ơi! Tháng bảy đã về.
Mùa Vu Lan đến não nề trong con.
Năm xưa bên mẹ vuông tròn
Miếng cơm, manh áo lo toan tháng ngày
Bây giờ mẹ đã không còn
Dương gian âm phủ chia lìa mẹ con
Hôm nay tháng bảy trở về
Cuối đầu dâng mẹ cánh hoa "Đạo đời".